BLOG CHƯA ĐẶT TÊN là một trang nội bộ của nhóm anh em G7. Chúng ta, mỗi người một công việc, mỗi người một tuổi tác, mỗi người một gia đình, mỗi người một nỗi lo,... Chúng ta đến với nhau cùng ngắm cafe nhỏ từng giọt đắng, hàn huyên nhau chuyện trên trời dưới đất để vơi đi những căng thẳng đời thường. Blog CHƯA ĐẶT TÊN cũng cùng tiển chỉ đó. Hãy nói với nhau những lời dễ thương, ca ngợi vẻ đẹp cuộc sống, tránh những phiền hà không đáng có. Mỗi người có quyền đưa ra những quan điểm, chính kiến của mình về xã hội nhưng nếu muốn, xin bạn vui lòng chọn ở những blog khác!

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Trống một chỗ ngồi


Đăng bài thơ này các anh đọc cho vui!

TRỐNG MỘT CHỖ NGỒI













Nấn ná hoài rồi cũng viết cho em
Dẫu muộn màng còn hơn là im lặng
Này cô sinh viên kính cận,
này bông hoa
cài nhãn tên học trò
Trang sách nào đưa em vào cõi mơ
Mang mang chiều vàng,
miên miên cát trắng
Chấp chới hải âu đùa trên sóng
Trường Sa xanh
dằn dặt đất quê mình
Nét cọ nào tô màu trăng lung linh
soi chung hai đầu đất nước
bao la non bồng nước nhược
chùa xa lá rụng chân thềm.

Nấn ná hoài rồi cũng gửi cho em
Dẫu muộn màng còn hơn là im lặng
Này thiên thần áo trắng
này gấu bông ngoan hiền
Vết mực nào gạch chéo nét hồn nhiên
            trống một chỗ ngồi trên giảng đường đại học
Rồi đêm tối chập chùng
             rồi hao gầy dáng vóc
Hoang vu tôi vắng lạnh sân trường
Hoang vu em ngồi nhớ những con đường
Kể em nghe
             Chiều Tây Nguyên mịt mù bụi đỏ
                         thông reo lùa rối gió
                                    giọt cà phê nhỏ vào hư không
Kể em nghe đêm phố cổ say nồng
             lung linh đèn lồng – lung linh nến trắng
 Hoài Giang mùa sóng lặng
nước trôi vào bóng đêm.
Nấn ná hoài rồi cũng nói yêu em
Dẫu muộn màng còn hơn là im lặng
Đã yêu thì ....nói thẳng.
           Còn hơn là không yêu!

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

THƠ SƯU TẦM

THƠ SƯU TẦM 
                                                            (Cùng đọc và ngẫm nghĩ)

           Một buổi tối cuối tuần, bên ly rượu cùng bạn bè và đồng nghiệp, ôn lại chuyện cũ người xưa. Nhớ cái nghĩa, cái tình một thời đói cơm lạt mắm. Khổ thì khổ thật, nhưng tình bạn, tình thầy kể mấy cho vừa... Càng nói, chúng tôi càng tiếc nuối quá khứ với bao dấu ấn không thể nào quên, kỷ niệm tươi rói như vừa mới ngày hôm qua. Chúng tôi lan man chuyện thời bao cấp, những chuyện cười ra nước mắt. Rồi lại đến với cái thời kinh tế thị trường (đúng là cái thời mở cửa, mở tất, cái gì cũng mở....). Ai cũng mừng trước tốc độ phát triển đến chóng mặt của đời sống, kinh tế- xã hội; nhưng cũng ngao ngán cho cái thế thái nhân tình. Trước khi chia tay, thầy giáo cũ của chúng tôi vừa cười vừa nói: "Thầy đọc cho tụi em nghe bốn câu thơ này nhá!"
                           "Men rượu cay, tuy cay mà ngọt
                            Men tình ngọt, tuy ngọt mà cay
                                 Rượu giết ta say, ngày mai ta tỉnh
                               Tình giết ta rồi an giấc ngàn thu" 

            Tâm sự của thầy răng mà buồn đến tái tê!

                                                                                                (Người sưu tầm và gửi đăng Nguyễn Thị Dung)