KHOẢNG LẶNG TRONG TÔI
Mười lăm năm ấy biết
bao nhiêu tình...
Câu thơ Kiều đong
đưa trong kí ức,
gió vô tình nhắc quá
khứ xa xưa...
Một chặng đường vừa
đi qua nhìn lại,
được mất vui buồn
bao nỗi xốn xan;
Trái tim yêu mà chẳng
chịu trọn niềm,
cứ quẫy đạp đầy vơi
không ngơi dứt;
Trang sách, cái chữ
cứ bắt ta miên mộng,
có xót đau, có vui
giận nhiều bề;
Trong khoảng tâm thức
mộng mị, ngủ say
thức giấc bâng
khuâng trái chín mùa vàng còn dang dở...
Gió trăng cùng nhiều
lúc say cuồng,
cây cối đảo nghiêng
cũng ngăn không giễu cợt;
Sóng lòng, đời thực
gói trọn câu đùa, giọng hát
nghiêu ngao một khúc
lãng du...
Ngọc Bảy
Mạnh hạ,
Nhâm Thìn 5/2012
Theo anh một tý làm vui!
Trả lờiXóaKHÚC LÃNG DU
Nghêu ngao một khúc lãng du
Gói lòng hát giữa sa mù trần gian
Nhãng quên nghiêng đảo bàng hoàng
Gió, trăng, trời, nước bao phen say cuồng
Chín vàng mùa dỡ trái buông
Rơi vào tâm thức nỗi buồn thế nhân
Lá vàng chưa kín bàn chân
Thu phai ngái ngủ chiều bâng khuâng chiều
Ta về tự cõi cô liêu
Giữa cơn miên mộng bao điều xót đau
Mịt mờ một kiếp vàng thau
Mở trang sách, chữ nhạt màu sắc – không
Trái tim quẫy đạp bao lần
Rịt trong rối rắm mông lung lưới đời
Xốn xang được mất, buồn vui
Mỏi lòng ngoãnh lại xa xôi cõi về
Mười lăm năm chậc cơn mê
Đời dâu bể nhớ lời thề nguyện xưa?
VUI BUỒN TRONG CÕI MỘNG
Trả lờiXóaVui một chút, không vướng bận nhân gian;
Thả hồn theo cánh hoa, mầm lá.
Trong sâu thẳm cõi lòng chẳng gợn tục,
Miên man say chút tình bất chợt,
Giật mình, nhìn chẳng phải thế gian.
Cõi hư vô , ấy thật cõi tiên.
Sao vội vui ngoảnh lại gió trăng không còn thực...
Buồn một thoáng, nghĩ mình không đáng sống;
Quẩn quanh, sớm tối kiếp người.
Ăn, uống, nói, cười như vô thức;
Biết đâu có chốn trần ai.
Nhìn chẳng thấy, nghe chẳng như thổn thức;
Trái tim yêu lặng đập nhịp đam mê.
Sao vội buồn, chuyện thực ảo, vẫn hư vô...
Thơ comment mà nghe cũng hay hay. Dũng đưa thành entry anh nhé!
Trả lờiXóa